Mẹ tôi

Mười sáu mùa Vu Lan, con cài bông hồng trắng. Mười sáu năm xa mẹ lòng con mãi nhớ không nguôi. Hình ảnh vẫn hiện sinh không bao giờ mất. Ngày ấy bây giờ vẫn chẳng hề phai mà thậm chí càng in đậm hơn khi tóc con mỗi ngày trắng thêm vài sợi và rồi bạc trắng như tóc mẹ ngày xưa.
Bao nhiêu chuyện ngày thơ quay về trong tiềm thức, nó sâu vào tâm khảm của con- đứa con út bé bỏng của mẹ. Ngày mẹ mang con trong bụng mà chẳng dám nhìn người - bốn mươi bốn tuổi mang bầu khi đứa con đầu lòng đã gần ngày cưới vợ, đi đâu cũng lấy nón che bụng . Nhưng rồi bụng càng to cái nón không che được nữa, mẹ đành ở nhà chẳng dám đi đâu .Nhìn cha cười mẹ bảo " Ông sướng hi" rồi lẳng lặng bỏ đi không thèm nói chuyện. Bao nhiêu chuyện lớn nhỏ gái trái,chuyện đời xửa đời xưa cha mẹ đều nhắc lại khi tuổi đã ngoại bát thập tuần. Con nằm im nghe mẹ cha trò chuyện. Nào thằng ni 10 tuổi đầu đi học lớp năm rồi về cũng vén ngực mẹ sờ, ngậm một cái rồi mới đi học bài. Học đến lớp 8, mỗi lần gãi lưng mẹ cũng sờ một cái rồi mới quay đi. Ai cười mặt kệ chị dâu chọc quê chẳng hề giận lại còn nói liều một câu:
- Ngực mẹ của em đâu phải của anh chị. Giờ chừ cũng giành ngực mẹ vớí em à?
Cả nhà cười , con vẫn thế chẳng hề đổi thay. Hơn ba mươi tuổi đầu mỗi lần kì lưng cho mẹ vẫn thế. Vẫn thích nắm bắt .. và cảm thấy mẹ già lưng còng mắt yếu lại thương mẹ nhiều hơn.Cứ một lần sờ như vậy mẹ bảo:
- Lấy vợ đi sao cứ sờ mẹ hoài rứa khi nào mới lớn hỡi thằng nhóc.
Được nằm trong lòng mẹ được mẹ ôm ấp quạt phạch phạch vào tai là giấc ngủ đến nhanh chẳng cần biết trời trăng gì cả .Có mẹ sướng thật.
Thế rồi quy luật cuộc đời có sinh có tử lưng mẹ lại còng nhiều hơn, mắt mờ không thấy rõ hình con cháu chỉ nghe tiếng nói là phân biệt được người.. Thế mà vẫn nhắc nhở từng con, cháu chắc những việc làm cụ thế:
- Đi đâu nhớ đóng nhà kĩ lưỡng kẻo kẻ trộm nghe con.
Ôi tấm lòng người mẹ, người bà thật cao cả. Cả một đời vì con, vì cháu. Đến lúc gần nhắm mắt xuôi tay vẫn còn lo cho cháu con. Mẹ ơi! Làm sao con quên được ngày mẹ sắp từ biệt chúng con . Con thường kể cho bạn bè nghe về tấm lòng của mẹ với bạn bè và học trò của mình về tình mẫu tử, Tình của mẹ...
Trước 3 hôm ngày mẹ qua đời, con về ngồi bên mẹ. Chị gái và chị dâu bảo rằng:
- Cả ngày hôm qua đến sáng ni mẹ không uống giọt nước nào. Mẹ cứ lắc đầu không chịu uống nước, chỉ có chú dỗ mẹ uống may ra là được.
Nhìn thân xác mẹ bây giờ da bọc xương , nhỏ lại mà xót xa , con chẳng biết làm gì . Tay cầm li nước nhưng không hiểu sao tay kia vẫn sờ ngực mẹ. Hình như bộ ngực ấy có sức hút lạ kì đối với con. Con nói
- Mẹ có nghe con nói không? Nếu là thằng kế thì mẹ im lặng con như thằng Út mẹ gật đầu. Con là thẳng kế- mẹ im lặng, con là thằng Út- mẹ gật đầu.
Nước mắt con chảy ra thầm vào tay mẹ, con thổn thức:
- Mẹ ơi! Thế là mẹ còn nhận ra con.! Tại sao mẹ không uống nước? Phải chăng mẹ sợ con của mẹ cực nhọc khổ sợ khi chăm sóc vệ sinh cho mẹ phải không? Sao mẹ lại làm thế? . Chúng con bao nhiêu người mẹ chăm sóc, yêu thương cho con từng li từng tí , mẹ có than thở nào đâu, mẹ hi sinh cho tụi con cả mà. Bây giờ mẹ đau không cho chúng con báo chữ hiếu à? Mẹ thường bảo "Sống một ngày dương gian bằng ngàn ngày âm phủ" thế sao mẹ không cùng ở với chúng con một vài ngày mà đành nhịn uống nước để giã từ cõi đời. Thế là mẹ bảo chúng con làm khác với lời khuyên của mẹ.
Những lời con nói vẳng đến bên tai mẹ. Mẹ nằm im nước mắt chảy ra. Con nói:
- Mẹ uống nước hi!.. Mẹ gật đầu.
Con cầm ly nước bón từng thìa nước mẹ uống ngon lành . Con sung sướng . Sung sướng trào dâng. Anh chị và các cháu gạt nước mắt .Sự sống của mẹ hồi sinh . Ba hôm sau mẹ ra đi trên đôi tay của con khi rót cho mẹ thìa nước cuối cùng. Bàn tay con lại sờ lên ngực mẹ nhịp tim vĩ đại đã ngừng đập. Tấm lòng của mẹ thật vĩ đại! Vĩ đại nhất trong cuộc đời con.
Tết đoan ngọ người ta đi hái thuốc để uống còn con không còn cài hoa hồng đỏ mà đã cài hoa hồng trắng lịm dần trong tiếng đau thương khi mẹ về cõi vĩnh hằng. Nhớ mẹ không nguôi con đã từng viết:

Ngày biệt ly
cận kề bên Mẹ
ly nước trong
Mẹ uống cạn kéo hơi tàn
cho con cháu
quây quần sum họp
cho con cháu
thấy hình hài của Mẹ
trước khi ra đi về cõi vĩnh hằng.
(3/6/2015- Mẹ là cõi Phật lòng con)


Mùa Vu Lan lại đến. Hình ảnh mẹ vẫn cháy bỏng trái tim con . Con chắp tay cầu nguyện linh hồn mẹ được siêu thoát về Tây Phương cực lạc. Và mong rằng những con cháu của con, cẩn phải hiểu được tấm lòng của người mẹ cao cả biết dường nào để sống cho đúng nghĩa chữ đạo hiếu:

Mẹ tôi
như bao nhiêu người mẹ trên thế gian này
sống cuộc đời thầm lặng
cho con cháu
trước khi nghĩ về mình.

Như cò mẹ
con đói phải kiềm mồi
ban đêm không thấy đường đậu cành mềm lộn cổ
khi nhắm mắt
vẫn xin đừng xáo nước đục sợ đau lòng con.

Ôi tấm lòng người mẹ thật vĩ đại. Hỏi thế nhân: Sách vở nào ghi cho hết tình mẫu tử trên cõi đời này.?

Viết trước ngày Chánh lễ Vu Lan. 14/7/Đinh Dậu( 4/9/2017)
Văn Chung

Đăng nhận xét

Tin liên quan